RSS

Viết cho con

Có con, mẹ đã mạnh mẽ hơn. Cảm ơn con, thiên thần của mẹ <3


Ngày... tháng... năm...
Mẹ vẫn luôn là người cực kì yếu đuối, ngay cả khi đã mang thai con. Có thể cuộc sống được bao bọc từ bé khiến mẹ trở nên như vậy. Đôi khi ba thường đùa rằng, mẹ thật sự như một đứa trẻ vậy.
Đối với ông bà ngoại, việc mẹ cưới ba con rồi về quê ba sống là cả một bước ngoặt và thử thách lớn. Bởi trước nay mẹ chỉ là một cô tiểu thư được nâng niu từng chút một. Bà ngoại đã khóc vì lo rằng mẹ sẽ khó thích nghi với cuộc sống hoàn toàn mới. Nhưng vì tình yêu với bố, mẹ tự hứa sẽ cố gắng thật nhiều.
Nhưng mẹ đã thực sự gặp nhiều khó khăn khi phải làm những việc mà trước nay mình chưa hề nghĩ đến. Dù đơn giản chỉ là việc nội trợ, hay lo toan, vun vén cho một gia đình riêng. Nhất là thời gian sống cùng ông bà nội, mẹ lúc nào cũng lo sợ sẽ không làm tốt vai trò của một người con dâu. Thật vậy, rất nhiều lần mẹ bị mắng, bị trách móc vì sự vụng về, lóng ngóng của mình. Những lúc như thế mẹ thường hay khóc, vì mẹ thực sự hoang mang. May mà có ba làm chỗ dựa nên mẹ vẫn cảm thấy được che chở.
Từ khi mang thai con, trong mẹ dần hình thành nên những điều mới mẻ. Mẹ cảm thấy trách nhiệm, lo toan, cảm giác hạnh phúc và suy nghĩ nhiều hơn. Dù mẹ vẫn luôn phải dựa vào ba nhưng không còn khóc khi bị trách mắng nữa. Mẹ chịu khó học hỏi để làm mọi việc tốt hơn.

Ngày... tháng... năm...
Ở bên cạnh ba, mẹ hoàn toàn cảm thấy yên tâm và không phải lo lắng gì hết. Nhưng rồi mẹ thật sự bị sốc khi ba phải đi công tác nước ngoài gấp, trong thời gian khá lâu. Theo dự tính có thể là qua ngày mẹ sinh con. Ôi, mẹ không thể tưởng tượng được cuộc sống sẽ ra sao khi thiếu đi chỗ dựa vững chắc duy nhất. Mẹ đã bật khóc khi nghe ba thông báo, trong lòng bộn bề, chênh vênh vô cùng.
Nhưng cuối cùng thì ba vẫn phải đi, đó là công việc nên mẹ chẳng có cách nào cản được. Mẹ thấy hụt hẫng vô cùng. Đến bây giờ mẹ vẫn không biết tại sao mẹ có thể trải qua những ngày khó khăn như thế. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, đó là vì con!
Mẹ bắt đầu nghĩ tới con nhiều hơn để thấy vững vàng và vơi đi nỗi buồn. Mẹ tự nhủ phải thật mạnh mẽ để còn che chở cho con nữa. Cứ như vậy, mẹ tập quen với một cuộc sống mới. Mẹ dành nhiều thời gian để học cách chăm sóc con, cũng như tất cả mọi việc khác nữa. Dần dần, mẹ không còn bỡ ngỡ nhiều như trước, mọi thứ trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Cho tới khi mẹ cảm thấy có thể tự lo tất cả, là lúc con chuẩn bị chào đời.

Ngày... tháng... năm...
Ba vẫn chưa về dù mẹ đã chuẩn bị tinh thần trước là sẽ sinh con một mình, nhưng lúc nào mẹ cũng mong ba có thể về kịp để gặp con. Gần tới ngày sinh, ba gọi cho mẹ mỗi ngày để biết tình hình. Dường như ba rất lo lắng, nhưng mẹ nói ba yên tâm vì bây giờ mẹ có thể tự lo được. May mắn là con vẫn luôn khỏe mạnh!
Mấy ngay nay ông bà tới thường xuyên, đề phòng lúc mẹ trở dạ bất ngờ. Mẹ thì luôn trong tình trạng sẵn sàng tới bệnh viện bất cứ lúc nào vì mẹ cũng mong gặp con lắm rồi.

Ngày... tháng... năm...
Mẹ bị tỉnh giấc vì cơn co khá mạnh khiến mẹ đau nhói, thấy phía dưới mình hình như ươn ướt. Chưa kịp định thần thì cơn đau khác lại kéo đến khiến mẹ rên lên. Bà thức dậy ngay sau đó, và bằng linh cảm của một người có kinh nghiệm, bà nói đã tới lúc rồi.
Phải đợi xe một lúc khá lâu, cũng có thể do mẹ căng thẳng nên cảm thấy thế. Cuối cùng thì cũng tới bệnh viện khi cơn đau cứ hơn 10 phút lại khiến mẹ quặn thắt. Đó là những cơn đau vô cùng khủng khiếp mà lần đầu tiên trong đời mẹ gặp phải. Mẹ nhăn nhó và khóc, nước mắt giàn giụa. Khi cơn đau qua đi, mẹ lại nghĩ đến ba, ước gì ba trở về lúc này thì tốt biết mấy. Rồi mẹ lại co rúm bởi con đau tiếp theo. Cứ thế, vật vã suốt 4 tiếng đồng hồ, mẹ gần kiệt sức mà con vẫn chưa được sinh ra.
Bà bắt đầu hỏi bác sĩ xem liệu có nên mổ không, nhưng bác sĩ bảo rằng không có gì phải lo lắng cả, rồi an ủi mẹ cố chịu thêm một chút nữa, sẽ rất nhanh thôi. Cuối cùng, phải mất thêm 4 tiếng sau con mới được sinh ra.
Mẹ không nhớ lắm, chỉ là những cơn đau và sự mệt mỏi rã rời. Mẹ chỉ muốn được nghỉ ngơi đôi chút. Cảm giác như không thể chịu nổi thêm một phút nào nữa, nhưng mẹ vẫn cố làm theo sự hướng dẫn của bác sĩ. Mẹ nghĩ đến ba và cảm thấy có một động lực nào đó nhen lên. Mẹ dành hết sức lực còn lại để rặn. Và con được ra ngay sau đó.

Ngày... tháng... năm...
Mẹ chỉ kịp chạm vào da con trong một khoảnh khắc rất ngắn, chưa kịp định nghĩa được cảm giác lúc đó ra sao. Vì mọi người vội vã bế con ra, còn mẹ được đẩy sang phòng cấp cứu. Mẹ chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng chảy xối xả vì mẹ bị băng huyết sau khi sinh con.
Sau đấy mẹ được truyền thuốc, rồi bắt đầu lịm dần đi. Cho tới khi tỉnh lại và gặp con, mẹ mới thực sự cảm thấy một niềm hạnh phúc lớn vô cùng. Mẹ cười khi nước mắt cứ thi nhau rơi, ước gì ba có thể ở đây ngay lúc này để đón con. Mẹ thầm cảm ơn trời đất vì mẹ có thể tỉnh lại sau cơn nguy kịch, và tận hưởng giây phút ngọt ngào này.

Ngày... tháng... năm...
Ba kết thúc chuyến công tác và trở về đúng ngày đầy tháng con. Hôm đó thật là một ngày đáng nhớ. Ba thực sự xúc động khi thấy con, và ôm chầm lấy mẹ sau đó. Ba nói ba đã lo lắng rất nhiều, nhưng mẹ chỉ cười để ba thấy mọi thứ đều ổn cả. Giờ thì không còn gì phải lo lắng nữa. Mẹ cũng giấu luôn chuyện bị băng huyết, thực ra tới lúc này, kí ức về những cơn đau hay sợ hãi đều rất mờ nhạt. Chỉ có niềm hạnh phúc là luôn hiện hữu. Dù sao, điều quan trọng nhất là từ bây giờ cả nhà mình được bên nhau.
Mẹ chỉ muốn nói lời cảm ơn tới mọi người, tới ba, và nhất là con - chàng trai yêu quý của mẹ. Nhờ có con mà mẹ đã trở nên mạnh mẽ hơn, đảm đang hơn rất nhiều. Ba cũng nói rằng mẹ bây giờ là một người phụ nữ thực sự rồi đấy.

Cảm ơn con yêu!
Yêu con lắm, Baby của tôi

0 nhận xét:

Đăng nhận xét